Không phải mọi điều rùng rợn đều xảy ra trong bóng tối. Có khi, ánh sáng lại khiến mọi thứ trở nên đáng sợ hơn. Một người thợ lặn từng vớt cá gần nơi một chiếc thuyền bị chìm kể lại: anh thấy một hình dáng người mặc áo đi mưa màu vàng lững lờ trong làn nước lạnh.

Tưởng là xác người, anh bơi tới, nhưng khi đến gần, đó chỉ là bộ áo trống rỗng, quần và giày vẫn nguyên vẹn, lơ lửng trong dòng chảy. Không có cơ thể, không dấu hiệu sinh mạng. Chỉ có một cảm giác rờn rợn: hình như ai đó vẫn còn quanh đây, chưa từng rời đi.
Một người cha từng phục vụ trong Hải quân Mỹ kể lại chuyến hành trình xuyên qua Tam giác Quỷ Bermuda. Đột ngột, tất cả hệ thống điện trên tàu sân bay tắt phụt. Đồng hồ dừng. Radio câm lặng. Bầu trời không trăng, không sao. Chỉ có hai luồng sáng trắng, tròn, đứng yên cách mặt biển khoảng 30 mét. Chúng không chuyển động, không phát tiếng, chỉ đứng đó như đang quan sát. Vài phút sau, khi ánh sáng biến mất, mọi thứ trên tàu hoạt động lại như chưa từng trục trặc. Không ai nói gì. Nhưng đến nay, đã gần 40 năm, ông vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy: “Tôi biết nó thấy chúng tôi. Và tôi không biết mình đã thấy cái gì.”
Một đêm ở vùng biển Maine, một nhóm ngư dân cảm thấy đáy biển như rung lên. Nước sủi bọt như có vật gì đó đang trồi lên, rồi một lực hút mạnh bất ngờ làm con thuyền nghiêng mạnh về một phía. Không có dòng chảy ngầm nào được ghi nhận. Không có xoáy nước. Nhưng một trong những người trên tàu đã thốt lên: “Có cái gì đó dưới đó. Nó biết ta ở đây.”
Gần Boston, vào một ngày biển lặng, một nhóm người đang ngắm cá thì nhìn thấy một sinh vật khổng lồ nổi lên gần mặt nước. Thoạt đầu, họ tưởng đó là một khúc gỗ. Nhưng khi cái đầu đen tròn nổi lên, tiếp theo là một cái miệng mở ra, lớn đến mức có thể nuốt cả một chiếc xe con – họ đứng chết lặng. Vài giây sau, một thủy thủ lão luyện đi cùng mới thở ra: “Là cá mập basking. Nó vô hại.” Nhưng những người có mặt đều đồng ý: trong khoảnh khắc đó, họ tin mình vừa nhìn thấy thứ gì đó… không thuộc về thời hiện đại.
Một thuyền trưởng từng đi qua vùng biển đêm gần Micronesia kể lại một đêm không thể quên. Khi mọi người đã ngủ, ông đứng một mình trên boong thì thấy một quả cầu phát sáng màu lam, lơ lửng phía trên mặt biển, như một con sứa khổng lồ phát quang. Nó trôi quanh tàu, không chạm vào nước. Rồi một quả nữa. Rồi một chuỗi ánh sáng giống nhau, lặng lẽ xoay quanh thân tàu như thể đang giám sát. Khi ông bật đèn chiếu pha, chúng biến mất ngay lập tức. Nhưng chỉ vài phút sau, khi đèn tắt, chúng lại xuất hiện. “Chúng không muốn bị nhìn thấy. Nhưng chúng không rời đi.”
Chúng ta thường nghĩ đại dương tối tăm là nơi đáng sợ nhất. Nhưng đôi khi, điều khiến ta lạnh gáy lại đến từ nơi sáng nhất – khi một sinh vật đủ lớn để nuốt chửng bạn… lặng lẽ nổi lên… và nhìn thẳng vào mắt bạn, không hề chớp mắt.
Không ai thật sự biết mình đã thấy gì. Không ai có bằng chứng. Nhưng có một điều gần như tất cả người kể chuyện đều có điểm chung:
Cảm giác bị theo dõi.
Giống như biển có mắt.
Và thứ ở dưới đó… không chỉ đơn thuần là nước, đá hay cá mập.
Trong kỳ tiếp theo, chúng tôi sẽ kể lại những nơi mà người đi biển không muốn quay lại:
đảo không tên, con tàu không người, vùng biển nơi thời gian dừng lại.
Nếu bạn từng đi qua một nơi như thế – hoặc mang theo ký ức không ai tin – hãy gửi cho chúng tôi.
Bài viết được biên tập lại từ các câu chuyện có thật được chia sẻ trên Reddit, do Carley Suthers tổng hợp và đăng trên BuzzFeed
Thanh Loan